Tần Ninh từ từ đứng dậy, hắn bỗng nhiên chao đảo rồi ngã xuống đất.
“Vô Ngân tiên sinh!”
Khương Thái Bạch vội tiến lên đỡ Tần Ninh.
“Người… người sao rồi?”
Advertisement
Tần Ninh khoát tay: “Còn chịu đựng được”.
“Vậy còn tỷ tỷ…”
Advertisement
“Chờ!”
Tần Ninh nói thẳng: “Trong cơ thể nàng ấy còn có một sợi hồn phách vẫn chưa tiêu tan, nếu đợi thêm một trăm năm nữa thì nó sẽ trở về với cát bụi”.
“Ta sử dụng bí thuật để đưa sinh cơ vào trong cơ thể nàng ấy, nhưng mà vì đã ngủ sâu hơn mấy vạn năm nên không thể tỉnh lại một cách dễ dàng như vậy được”.
“Tiếp tục chờ đợi ở nơi này”.
Khương Thái Bạch nghe thấy vậy, vội gật đầu.
“Nếu nàng ấy tỉnh…”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Đừng nhắc tới việc này”.
“Ta… Ta biết rồi…”, Khương Thái Bạch nhìn dáng vẻ của Tần Ninh, ông ta biết Tần Ninh đã phải trả một cái giá rất đắt.
Giá đắt, quả thật quá đắt.
Mười tám vạn năm tuổi thọ đã bị thiêu sạch.
Lúc còn ở Thượng Tam Thiên, là Hư Tiên chân chính, tuổi thọ của hắn cũng chỉ có ba mươi vạn năm.
Đương nhiên đây là tuổi thọ nguyên thủy của hắn.
Cuộc đời mỗi võ giả đều khác nhau, không ai giống ai.
Ví dụ như mắc kẹt ở một cảnh giới ngàn năm, vạn năm sẽ khiên cho tuổi thọ của võ giả bị tiêu hao nhanh hơn… Cũng có khi bị thương nặng, dù đã khôi phục nhưng tuổi họ cũng sẽ giảm sút.
Nói như vậy, một tiên nhân sơ kì cũng chỉ có ba mươi vạn năm tuổi thọ.
Mà kẻ đứng đầu thật sự của tiên giới, Tiên Đế, Tiên Tôn, tuổi thọ có thể lên tới trăm vạn năm.
Mười tám vạn năm tương đương với một nửa tuổi thọ của Tần Ninh.
Mức độ tiêu hao tuổi thọ này không chỉ làm tổn thương nền móng bản thân mà còn khiến cho hồn phách bị tổn hại.
Đại Tác Mệnh Thuật là thần thuật vô thượng.
Lấy tuổi thọ để đổi lấy lực lượng cường đại, đổi lấy hơi thở sinh mệnh.
Loại thuật pháp nghịch thiên này phải trả một cái giá rất lớn.
Tần Ninh đi ra khỏi ngôi nhà tranh, hắn ngồi ở một cái chòi tranh bên chân núi, không nói một lời… Hơn nửa năm trôi qua, Tần Ninh chẳng hề động đậy.